Nhớ quê, một khúc tình ca về đất quê
Bài thơ “Nhớ quê” được đăng trên báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam là một tác phẩm đẹp, tình cảm và vô cùng thơ mộng về một vùng quê nghèo. Những dòng thơ đầu tiên đã tả lại những kỷ niệm xa xôi của người xa quê: “Xa quê bốn chục năm rồi/ Mỗi đêm lòng vẫn bồi hồi nhớ về quê hương/ Nhớ ngôi làng nhỏ ven đê/ Mẹ tôi đội nón lá đi về dưới ánh nắng mưa”.
Đó là một ngôi làng nghèo, nằm ven sông, nơi một người mẹ hiền đi bằng nón lá dưới ánh nắng mưa. Vùng quê này còn có “nhà tranh thấp chân cây dừa/ Bữa cơm, bát tép, bát dưa, bát bầu/ Ruộng đất bùn chân trâu cày/ Nhớ cha mặc áo nâu đi bừa”.
Những hình ảnh trong thơ gần gũi và quen thuộc. Như “bữa cơm, bát tép, bát dưa, bát bầu”, nơi có “ruộng đất bùn chân trâu” và người cha yêu quý đang “mặc áo nâu đi bừa”… Và tác giả bắt đầu những cảm xúc của mình.
Trước hết, “Nhớ bà ru cháu dưới trưa/ Gió nồm kêu hồi võng bên hiên/ Tiếng chim cao cao vàng rơi/ Trên cây xoan kêu reo vang đòi”. Đó là những kỷ niệm về một thời ngồi dưới võng, có gió nồm và tiếng chim hòa nhịp, những kỷ niệm về bà ru cháu vào những buổi trưa, cùng với những câu chuyện tiếp theo: “Nhớ đêm đến kéo võ lều/ Nước đổ mùa tám, tiếng cuốc gõ ven đầm/ Nhớ em gái hái dâu tằm/ Gặp nhau đôi mắt long lanh tiếng cười”.
Chắc là lúc tác giả đã trưởng thành, biết đi “kéo võ lều” vào ban đêm và nhớ về “em gái hái dâu tằm”. Từ nhớ những đôi lứa, tác giả lại khao khát “Nhớ hương lúa nếp tháng mười/ Nhớ cánh đồng nước đỏ phơi trên sàn/ Nhớ những người bạn thuở cơ hàn/ Vút dao trên lưng, vượt núi tìm nắng”.
Đấy là mong ước về sự ấm no: “Lúa nếp tháng mười” và cả hạnh phúc “Cánh đồng nước đỏ…”, dù cuộc sống vẫn còn những gian khó của người nông dân: “Vút dao, cơ nắm, vượt núi tìm nắng”.
Mỗi khổ thơ như một bức tranh về cuộc sống và công việc hàng ngày của người nông dân trong cảnh yên bình và thanh thản, và cũng là sự kết nối với những kỷ niệm với từ “nhớ” được nhắc lại nhiều lần trong bài thơ, gửi gắm cảm xúc và sắc thái cho người đọc.
Và bài thơ kết thúc bằng câu hỏi: “Bây giờ chúng ta tách xa nhau đi đâu?/ Dù xa nhau đến bạc đầu thì tình vẫn còn mãi”. Nhà thơ mong muốn những người bạn, người thân đã xa cách vẫn nhớ về quê hương và những tình cảm thuở xa xưa.
Nhà thơ luôn ao ước dù “đời sống nghèo khó, đạm bạc” vẫn có thể “thương nhớ trọn đời cho đến tuổi già”. Những câu thơ đó làm cho những người đã rời xa quê hương phải tràn đầy xúc cảm và nhớ nhung…
HEFC đã chỉnh sửa đoạn văn trong bài viết. Để biết thêm thông tin, vui lòng truy cập trang web HEFC.