Tìm hiểu về nguồn gốc của chúng ta
Trong thời đại hiện đại này, cuộc sống không ngừng chuyển đổi và đời sống của chúng ta cũng thay đổi theo. Đã không còn như ngày xưa, khi ông bà chúng ta trung thành với ruộng đất quê hương. Ví dụ, một gia đình có ông bà đến từ miền Bắc hoặc miền Trung, trong thời kỳ thuộc Pháp, họ đã chọn “đi công tra” để kiếm sống (đi làm phu đồn, sau đó làm cao su, trồng rau hoa quả, làm vườn, và thậm chí lữ hành…), rồi định cư và xây dựng quê hương thứ hai của mình.
Đời con cháu, vì nhiều lý do khác nhau, chúng ta lại lựa chọn khác nhau. Mỗi người đến một nơi khác nhau, định cư và xây dựng quê hương thứ ba cho riêng mình.
Ngày nay, với nhu cầu học tập và làm việc, chúng ta thường bỏ quê ra phố. Sau đó, khi kết hôn và có gia đình, nhiều người quyết định ở lại thành phố, theo xu hướng nông thôn hóa thành thị.
Tuy nhiên, sau một thời gian xây dựng sự nghiệp, nhiều người lại muốn tìm một nơi yên bình, nơi có núi non biển cả để thả hồn sau tuổi già. Và họ lại chọn xây dựng một quê mới.
Sự di cư và tìm kiếm quê hương mới
Sự di chuyển và tìm kiếm quê hương mới là quyền tự do của chúng ta và cũng là sự phân công của xã hội. Khi đất nước cần sự đóng góp của trẻ trung để phát triển ngành dầu khí, những đợt di cư tới Vũng Tàu đã diễn ra. Khi cần mở rộng khu kinh tế, người ta di chuyển đến các khu vực cao nguyên, vùng sâu và vùng xa… Tuy nhiên, thủ tục kiểm tra lý lịch của những người di chuyển là khá rườm rà, và thường phải đến mấy đời sau mới biết chính xác về quá khứ của họ.
Khái niệm về quê hương
Câu hỏi “Quê ở đâu?” có thể không dễ dàng trả lời. Khái niệm về quê hương là rất rộng lớn. Đó là nơi mà tổ tiên và họ hàng đã sinh sống qua nhiều thế hệ, nơi chúng ta đã sống và chịu ảnh hưởng của văn hóa và phong tục địa phương.
Thậm chí trong quê hương còn có quê nội và quê ngoại, và đôi khi chúng cách xa nhau trên toàn bộ đất nước. Chúng ta có thể theo quê cha mẹ, nhưng lại sống cả đời mà chưa một lần trở về quê.
Ví dụ, cha sinh ra ở Bắc, mẹ sinh ra ở Nam, nhưng khi họ kết hôn và thành công ở miền Trung, chúng ta lại không biết gì về quê hương mình, kể cả khi viết sơ yếu lý lịch.
Quê hương có thể là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, nhưng cũng có thể không phải như vậy. Có những người chỉ sinh ra ở một nơi nhưng lại không trải qua tuổi thơ ở đó, liệu họ có được coi là có quê hương không? Hay đôi khi, có những trẻ em sinh ra trên máy bay, trên tàu thuyền, trong những chuyến du lịch… Vậy liệu họ có thể khai quê ở đâu nếu mà theo định nghĩa này?
Tại sao lại quan trọng phải ghi quê?
Ngày xưa, các cụ từng dọa trẻ em lần đầu khai lý lịch rằng nếu hư, công an sẽ biết quê để bắt. Vì khi trở về quê, mọi người đều biết nhau và dễ dàng tìm hiểu. Nhưng điều này ngày nay ngày càng khó khăn hơn vì trẻ em hiện nay ít biết về quê hương, và quê hương của chúng ta không dễ dàng được xác định.
Một quốc gia mới bắt đầu công nghiệp hóa vẫn còn rất nhiều kết nối với quê hương. Nhưng có nhiều quốc gia đã công nghiệp hóa từ lâu, và con người chỉ quan tâm đến nơi sinh sống hiện tại. Thay vì ghi quê trên giấy tờ, người ta chỉ ghi nơi sinh và tạm trú.
Quản lý theo quê hương dường như đã trở nên lỗi thời. Quê hương chỉ còn để phân biệt giữa những người có tên giống nhau và trong cộng đồng quen biết.
Thứ tự mạnh mẽ của số cá nhân
Mã số cá nhân là cách quản lý được rất nhiều quốc gia áp dụng. Cả đời một người chỉ cần nhớ một con số duy nhất của mình. Khi cần thiết, ta chỉ cần tra cứu con số đó để có đủ thông tin, từ nguồn gốc cá nhân, quê hương, nhóm máu, công việc, tài sản, thuế…
Một con số mã hóa cả đời con người, chứa đựng mọi thông tin. Khi cần thiết, cơ quan chức năng có thể tra cứu hồ sơ trên mạng nội bộ và đều biết mọi thứ về chúng ta. Nhưng với người dân thông thường, con số đó chỉ là một con số khô khan, bảo đảm giữ kín bí mật cá nhân.
Quê hương ở đâu không quan trọng bằng việc tạo ra một con số để quản lý thông tin riêng tư của mỗi người.
HEFC đã chỉnh sửa đoạn văn trên. Để biết thêm thông tin, vui lòng truy cập HEFC.